Tôi vốn là đứa trẻ vô cùng nhút nhát tự ti, năm lớp 8 bố mẹ chuyển trường cho tôi về đúng tuyến, môi trường học tốt hơn. Suốt tháng hè trước đó là những ngày tháng vô cùng lo sợ, sợ trường mới, sợ bạn mới. Cái gì đối với tôi cũng lạ lẫm, hàng tá những suy nghĩ chạy trong đầu tôi: “Không biết mình có sớm bắt kịp với các bạn không?” “Mình có bị bắt nạt không?” hay “Nếu bị cả lớp ghét, rồi bị đánh mình sẽ phải làm gì?”. Thực sự lúc ấy mà bị ghét chắc cuộc sống đi học của tôi tối tăm lắm, chẳng còn gì là thú vị nữa cả. Thế đấy, hồi ấy trong đầu tôi là cả trăm suy nghĩ trước ngày khai giảng, lo lắng, hồi hộp. Vì làm thủ tục chuyển trường gặp vấn đề, nên tôi ra mắt cả lớp vào đúng ngày khai giảng luôn, chứ chưa được học cùng các bạn ngày nào trước hè, cũng như tiếp xúc với mọi người trong những ngày tập duyệt khai giảng. Cuộc gặp gỡ mọi người này sẽ diễn ra “bất ngờ” trong lễ khai giảng, một người hoàn toàn lạ lẫm trong hàng ghế lớp 8G ngày ấy. Và rồi, ngày khai giảng hôm ấy cuối cùng cũng đến, sáng ấy mẹ bảo tôi đạp xe đến trường trước đi, rồi mẹ sẽ đến đưa tôi vào nhận lớp nhưng tôi đợi mãi mà mẹ không đến. Thật sự một cảm giác cô đơn, sợ hãi bao chùm lấy tôi, một mình xa lạ với tất cả. May mà trước đấy mệ cũng chỉ đường cho tôi rồi, không là ngay việc đến được đúng trường cũng là khó khăn đối với tôi. Cuối cùng, không hiểu vì lí do gì, khi tôi rơm rớm nước mắt đứng ngóng mẹ ở gốc cây gần cổng trường, có một cô giáo dẫn tôi vào lớp và may mắn ngày hôm ấy cũng trôi qua suôn sẻ. Tôi đã bị mẹ lừa, nhưng cũng nhờ lần ấy, tôi mạnh dạn hơn nhiều.