Những người trẻ như tôi thường gặp khó khăn trong việc bày tỏ tình cảm với ông bà, bố mẹ. Bởi bì đối với chúng ta, nói những lời yêu thương đôi khi thật ngượng ngùng. Tôi cũng từng như thế. Cho đến một ngày tôi trở về nhà sau chuyến công tác dài 3 tháng. Về đến nhà, tôi mệt mỏi và trả lời những câu hỏi của bố mẹ một cách hời hợt, ăn vội những món ngon mẹ chuẩn bị rồi vào phòng. Co mình trên giường cùng chiếc laptop, tôi không tài nào ngủ được.
Nửa đêm, tôi bước xuống bếp để thỏa mãn cơn đói cồn cào đang ùa tới. Đi qua cửa phòng bố mẹ, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người. “Con gái chúng ta hôm nay có vẻ không vui ông ạ, bao nhiêu món ngon tôi chuẩn bị mà nó chả ăn gì”,”Chắc là nó mệt quá thôi”, bố tôi nói với mẹ. Rồi sau đó là cả một cuộc đối thoại dài mà tôi nghe câu được câu mất. bỗng nhiên nghĩ lại những việc từ chiều tới giờ tôi thấy chột dạ. Có phải mình đã quá vô tâm hay không, có phải mình đã làm bố mẹ phiền lòng. Tôi yêu bố mẹ tôi, rất nhiều. Những điều xảy ra hôm nay làm tôi suy nghĩ lại về thái độ của mình và cách thể hiện tình cảm với bố mẹ.
Sáng hôm sau là ngày nghỉ, tôi quyết định ở nhà dành thời gian cho bố mẹ. cùng bố mẹ làm những việc thường ngày hay làm, ngồi nghe những câu chuyện xảy ra trong mấy tháng xa nhà. Tôi kể cho bố mẹ nghe những trải nghiệm của riêng tôi và chăm chú bắt trọn những ánh mắt đầy yêu thương xen lẫn tự hào từ bố mẹ. Tâm trạng tôi cũng tốt hẳn lên mà bố mẹ cũng vui vẻ hơn nhiều.
Đối với chúng ta, thế giới ngoài kia bao la rộng lớn, chúng ta có nhiều thứ để quan tâm. Nhưng đốii với bố mẹ chúng ta, mối quan tâm duy nhất chính là sự trưởng thành của con cái mình. Có lẽ nói những lời yêu thương hay những hành động âu yếm thật ngại ngùng, vậy thì sao bạn không thử một lần ngồi xuống, dành thời gian cho bố mẹ, nghe những câu chuyện, làm những việc nhỏ nhặt bố mẹ hay làm.