Hôm nay con lại nhớ nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
Nhớ cả lối cũ con đường
Tất cả mọi người con thương – gia đình
Con nhớ tất thảy dáng hình
Cha mẹ tần tảo gồng mình nuôi con…
Ngày hôm nay thật mệt mỏi, dự án mới cần triển khai, dự án cũ deadline ngập đầu. Đã hơn 9h tối, vẫn còn hơn chục đầu mục công việc nữa cần hoàn thành. Mãi đến khi bác bảo vệ giục khóa cửa, tôi mới lóc cóc thu dọn laptop, giấy tờ ra về.
Lê lết tấm thân mệt mỏi trở về phòng trọ, bỗng nhiên sao mà thèm cảm giác trở về là một đứa trẻ bé bỏng hay mơ mộng. Sao mà thèm được vô lo vô nghĩ, thoả sức bay nhảy giữa cánh đồng hoang sơ đậm chất thôn quê cùng bạn đồng làng đồng xóm.
Tối mùa hè oi bức, tiếng ve kêu nghe nức lòng. Giữa bộn bề mối lo cơm áo gạo tiền, tôi chỉ mong bé lại nằm thon gọn trong bàn tay chai sạn được vỗ nhẹ ở sống lưng nghe ấm êm từ mẹ bởi câu hát ru.
Muốn được bé lại nấp sau bóng lưng của bố, rồi bố cõng đi chơi khắp đường làng – bình yên đến lạ, không biết thế nào là ưu tư mệt nhoài
Đúng là hồi nhỏ chỉ mong lớn thật nhanh, đến khi trưởng thành thì lại muốn tìm về hồi ức, muốn được bé lại trong sự chở che của gia đình.