Dẫu thời gian có trôi đi và phủ bụi mờ tất cả thì những gì là ký ức vẫn luôn hiện hữu trong trái tim mỗi người. Và chắc hẳn, dù bạn có là ai, làm gì, ở đâu thì gia đình luôn là “ tổ ấm” tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho mỗi người. Đôi khi nghĩ lại, tôi vẫn mỉm cười vì những gian khổ và cả ngọt bùi mình đã trải qua từ “ tổ ấm” đó.
Nhà tôi ở là một tỉnh thuộc vùng miền núi trung du Bắc Bộ, những lũy tre xanh, bờ kênh, triền đê là những điều vốn quen thuộc với tôi. Khi tôi sinh ra, mái nhà cấp 4 ba gian đã được xây nên. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay nghe mẹ tôi kể rằng nền đất của nhà tôi ở trước đây là một ao to. Sau được chia đất, bố mẹ tôi phải đi xin đất về lấp ao để xây nhà. Vậy nên hiển nhiên căn nhà là “ tổ ấm đầu tiên” của tôi. Nơi đây không chỉ là nơi tôi sinh ra mà còn là nơi tôi được cảm nhận tình yêu thương, sự ấm áp của hai từ “gia đình”.
Nhớ những trận bão to tràn qua, nước mưa tạt mạnh dốc thẳng xuống những hàng mái ngói đỏ. Nhiều viên bị nứt nẻ hiện ra những kẽ nhỏ làm nước mưa có cơ hội dột xuống nhà. Bố tôi lại phải hì hục bắc thang sắp xếp lại từng viên ngói sao cho khít nhất. Nhiều đêm đang ngủ, một vài hạt mưa rơi buốt lạnh vào mặt làm cho cả nhà tôi lại nhốn nháo. Bố lấy chậu hứng những hạt mưa để ngăn không cho chảy ra nền nhà, sau đó điều chỉnh lại giường để chúng tôi có chỗ nằm khô ráo nhất. Ngày đó tôi sợ những trận mưa rào mùa hè lắm, nó không chỉ kéo theo sấm sét mà làm cả nhà tôi ẩm ướt, mất ngủ giữa đêm.
Thế nhưng cũng chính kẽ hở của những viên ngói lại mang cho tôi cả một bầu trời rộng lớn, cho tôi được ngắm nhìn những tia nắng le lói xuyên qua nhà, tôi mộng mơ đùa nghịch. Tổ ấm cứ ngày càng khắc sâu vào tim tôi với những kỷ niệm đẹp. Là những đêm mất điện, mẹ mang chiếc chõng tre ra ngoài sân, nhìn ánh trăng vằng vặc treo trên đỉnh ngọn tre, lắng nghe những câu chuyện cổ tích, lời ru của mẹ tôi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tổ ấm trong tôi là những ngày bọn trẻ con chúng tôi chơi trốn tìm. Tôi nấp xuống gầm giường, thằng Tuấn bạn tôi tìm mãi không thấy và bọn nó đã phải bỏ về vì nghĩ tôi chơi xấu.
Tổ ấm trong tôi là những ngày thiếu thốn, kham khổ. Một bát cơm trắng trộn mỡ hoặc đường chính là món ăn ngon nhất, tôi thích nhất lúc bé. Những hôm nào cái ao làng trước cửa nhà tôi người ta tát cạn nước, là tôi lại ngụp lặn mò tôm bắt tép. Và những hôm đó chắc hẳn cả nhà tôi sẽ có một bữa cơm thật sang, thật ngon.
Thời gian cứ thế trôi đi, con đường liên xã trước mặt nhà tôi cũng được mở rộng hơn. Từ đường đất lên đường bê tông, nền nhà tôi ở lại trở thành thấp hơn so với nền đường. Chẳng cần mưa to, mưa bé thôi cũng đủ cho nền nhà tôi ngập úng. Nước tràn vào nhà, làm ngập chân giường, đồ đạc. Bố mẹ tôi lại phải tìm gạch kê dưới chân giường, chân tủ để chống thấm, chống mối mọt.
Lúc này tôi đã hiểu hơn về hoàn cảnh gia đình mình. Bố tôi là bệnh binh ¾, lương hưu ít ỏi chỉ đủ trang trải chi tiêu cho gia đình. Mẹ tôi là giáo viên mầm non của làng. Thế nhưng cách đây mấy chục năm thì đồng lương của giáo viên mầm non chỉ đủ mua thóc, mua gạo mà thôi. Biết sự nghèo khó của gia đình, tôi luôn chăm ngoan, cố gắng học hành. Bố mẹ vẫn thường bảo ba anh em chúng tôi rằng: “ Cố học mà thoát nghèo các con ạ”.
Tôi lên cấp ba, thi đỗ vào một trường có tiếng của huyện. Lúc này bố dọn cho tôi một căn phòng nhỏ, chỉ để được một chiếc giường đơn 1m2, và một chiếc bàn học mà thôi. Phòng tôi nằm ngay sát mặt đường, gần cửa ra vào của nhà tôi, và tôi đã một phen hốt hoảng vì nó. Hôm đó tầm 10 giờ đêm, tôi lấy chiếc màn trên đầu giường tôi vẫn hay để mỗi sáng thức dậy để căng lên 4 góc chuẩn bị đi ngủ. Thế nhưng vừa cầm màn lên, tay tôi đã thấy có vật gì mềm mềm trong đó, tôi tá hỏa hốt hoảng khi nhận ra là con rắn đang cuộn tròn. Tôi vứt vội màn vào một góc, chạy ra gọi bố mẹ. Lúc này con rắn đã chạy xuống gầm giường, mà gầm giường tôi rất nhiều đồ đạc. Bố tôi ở nhà vẫn hay sửa đồ điện, nhà lại chật không có chỗ để nên bố xếp các linh kiện điện tử, đồ sửa dưới gầm giường cho gọn diện tích. Đồ đạc nhiều sợ không bắt được, mẹ tôi liền sang nhà bác hàng xóm hay đi bắt rắn, bắt ếch ở đồng sang. Sau một hồi, bác cũng đã bắt được và mang con rắn ra khỏi nhà. Nhìn con rắn đen xì, dài thườn thượt tôi hốt hoảng vô cùng. Kể từ lúc đó tôi cứ luôn trong trạng thái thấp thỏm, sợ hãi khi ở trong chính căn phòng mình. Vậy nhưng biết làm sao được, căn phòng tôi ở là diện tích duy nhất còn trống của gia đình tôi mà thôi.
Hình ảnh con rắn làm tôi bị ám ảnh, trước khi đi ngủ tôi tự hình thành thói quen dùng đèn pin để kiểm tra các ngóc ngách một lần. Vẫn chưa yên tâm, khi đã nằm trên giường tôi lại lấy chiếc chăn mỏng đắp kín người. Tôi nghĩ rằng làm như vậy, dẫu có rắn nó cũng không thể chạm vào người tôi. Mùa đông cũng như mùa hè, cứ ngủ là tôi luôn trong trạng thái kín mít. Mùa đông thì không nói chứ mùa hè dù có nóng, thì tôi vẫn phải đắp chăn bật quạt. Và chính con rắn ngày đó là lý do tại sao tôi có thói quen lúc nào ngủ cũng đắp chăn kín mít như bây giờ.
Tôi thi đỗ đại học, từ biệt tổ ấm gia đình và sống cuộc đời sinh viên. Ở ký túc xá của trường, sống cùng những người bạn từ nhiều vùng quê. Dẫu chẳng còn bị những trận mưa làm tỉnh giấc, chẳng còn nỗi sợ có rắn…Vậy nhưng những kỷ niệm về tổ ấm đầu tiên của tôi vẫn luôn hiện hữu. Tôi thương bố mẹ, nhớ những thiếu thốn, nhớ những trận mưa để rồi tự đặt quyết tâm mình sẽ phải cố gắng thật nhiều để bố mẹ có thể an lòng. Tổ ấm đầu tiên sẽ luôn là hành trang nâng bước tôi trong cuộc đời. Yêu thương lắm!